Tại Viện Nghiên cứu Đào tạo Phát triển Âm nhạc Việt Nam, hành trình giữ gìn và lan tỏa âm nhạc truyền thống không chỉ là một sứ mệnh, mà là một dòng chảy liên tục – nơi những giá trị văn hóa không ngừng được truyền lại, tiếp nối qua từng thế hệ học viên.
Có lẽ điều đẹp đẽ nhất của một người thầy không chỉ nằm ở số lượng học viên đã từng giảng dạy, mà ở cách người thầy ấy gieo được hạt giống đam mê, nuôi dưỡng được những tâm hồn yêu nhạc và khơi dậy khát vọng tiếp bước ở chính những thế hệ sau.
Giảng viên – Nghệ sĩ Bùi Công Thơm, người sáng lập Viện, là minh chứng sống động cho điều ấy. Bắt đầu từ một lớp học nhỏ chỉ vài học viên, đến nay, Viện đã có hơn 10.000 người theo học – mỗi người mang trong mình một câu chuyện riêng, một hành trình gắn bó với âm nhạc truyền thống. Và trong số họ, không ít người tiếp tục truyền lửa, lan tỏa tình yêu nhạc cụ truyền thống cho những người thân yêu, những người bạn của mình qua mạng xã hội, sân khấu, và cả những lớp học cộng đồng.

Chúng ta có thể thấy rõ hình ảnh “người thầy – người học – người kế thừa” hiện hữu trong từng lớp học tại Viện. Một bạn nhỏ 8 tuổi say mê từng nốt nhạc trên cây sáo trúc, được dìu dắt bởi một anh sinh viên từng là học viên khóa trước. Một chú trung niên học guitar như một cách “quay về tuổi trẻ”, lại trở thành người truyền cảm hứng cho cháu mình bước vào lớp học guitar. Âm nhạc – từ chỗ là niềm đam mê cá nhân – đã trở thành sợi dây kết nối các thế hệ, là di sản sống động được trao truyền bằng cả trái tim và ký ức.
Viện không chỉ dừng lại ở việc giảng dạy kỹ thuật, mà luôn hướng học viên đến tinh thần “người lan tỏa”. Chính những chia sẻ về phương pháp học tập, những lần tham gia biểu diễn trên các sân khấu trong các nhóm cộng đồng là cách thôi thúc, truyền cảm hứng cho mỗi học viên thấy được giá trị và vai trò giữ gìn, phát triển âm nhạc truyền thống. Họ không chỉ là người học, mà là mắt xích quan trọng trên hành trình gìn giữ và làm mới văn hóa dân tộc trong bối cảnh hiện đại.
Sự phát triển của Viện Nghiên cứu Đào tạo Phát triển Âm nhạc Việt Nam không chỉ đo bằng số lượng học viên, cơ sở vật chất hay chương trình giảng dạy. Mà sâu xa hơn, chính là việc những hạt giống từng được gieo đã bắt đầu đâm chồi, nảy lộc, ra hoa và tự mình tiếp tục hành trình lan tỏa. Khi một học viên trở thành thầy giáo, khi một người học sáo vài năm trước giờ đứng trên sân khấu biểu diễn, khi một gia đình có nhiều thế hệ cùng đến Viện để học sáo, thanh nhạc và guitar… – đó chính là bằng chứng mạnh mẽ nhất về sức ảnh hưởng bền bỉ của người thầy và sức sống mãnh liệt của âm nhạc truyền thống.
Và hành trình ấy vẫn đang tiếp diễn, mỗi ngày, tại Viện – nơi những tiếng đàn, tiếng sáo không chỉ vang lên, mà còn vọng mãi trong lòng những người mang theo sứ mệnh tiếp nối và lan tỏa giá trị Việt đến muôn đời sau.